lấy nhầm chồng tổng tài

Tôi Nhận Nhầm Bạn Trai: Đọc truyện Tôi Nhận Nhầm Bạn Trai của tác giả Lạc Khê Nhi. Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma. 93,295. 04. Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một. 80,145. 05. Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế) 50,556. 08. Thay Chị Lấy Chồng trai út này đã bị tai nạn & bị tâm thần. Anh (chị) hãy chia tài sản của ông A? Giải: Theo đề bài ta thì tài sản chung của ông A và bà B là 300 Di sản của ông A là 300/2 = 150 ông A để lại cho bà B 100 Như vậy giá trị tài sản còn lại sẽ được chia theo pháp luật là 150-100=50 Vợ chồng Tổng thống Trump và bức ảnh gây tranh cãi; Ngoài ra, nhiều cuộc thảo luận về chủ đề "đa thê hòa hợp" cũng được tổ chức ngày càng nhiều trong thời gian gần đây ở Indonesia. Nhầm lẫn tai hại: Thủ tướng Tây Ban Nha bị người nông dân chê cười vì định Siêu Thì Vay Tiền Online. Giới thiệuTrịnh Thư Ý tận mắt nhìn thấy bạn trai mình phản bội mình, mà không ngờ trái đất tròn vậy, cô lại đụng phải ông cậu của tiểu tam ngồi chiếc xe cổ siêu sang Rolls-Royce Phantom, thậm chí còn có biển số ngũ quý hào lại cái tên đàn ông cặn bã mà mình vừa chia tay, thêm cả cái ả trà xanh đeo dính lấy tên kia, cô cảm thấy khó chịu vô cùng, tâm trạng không tốt mới chiếc hắn ta nghĩ leo lên nhà quyền quý để ăn sung mặc sướng à?Thế thì tôi phải để cho hai kẻ vô sỉ kia nếm mùi đau khổ mới đượcTôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ đằng sau cặp mắt tim Trịnh Thư Ý khẽ nảy lên Ả thảo mai kia trông chả ra sao mà cậu cô ta lại đẹp trai thế này ư?Vài tháng sau, Trịnh Thư Ý thân mật kéo tay người đàn ông ngồi vào ghế sau Roll-Royce Phantom, nhìn thấy ả thảo mai và tên bội bạc kia từ xa, cô ngang ngược ngoắc tay với bọn họ“Thấy người lớn sao không chịu đến chào?”Gương mặt cô ả tái mét như màu gan heo, chậm rãi bước tới, nhìn tài xế đang ngồi trên ghế lái, gọi một tiếng, “Chào cậu.”Trịnh Thư Ý “…?” Đang ở văn phòng, Lý Tường đột nhiên nhận được điện thoại của Thích Vi Vi nói Tiếu Tiếu cùng Phương Thải bị tai nạn, đang ở bệnh viện. Anh bỏ điện thoại xuống chạy tới bệnh viện. Thở hổn hển chạy tới phòng phẫu thuật, nhìn thấy cô liền sốt ruột hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai cô ấy sao lại đi với nhau? Sao lại bị tai nạn? Hiện tại tình hình ra sao rồi?""Anh đừng vội, cụ thể tôi cũng không biết. Tôi cũng nhận được điện thoại rồi mới tới đây, không dám báo cho ba mẹ Tiếu Tiếu biết, không biết làm gì khác hơn là điện thoại cho anh." Thích Vi Vi nói, cái gì cô cũng không biết."Vậy các cô ấy hiện giờ ra sao?" Điều mà Lý Tường quan tâm nhất chính là vấn đề này."Không biết." Cô lắc đầu, chột dạ không dám nhìn vào mắt anh, may là cửa phòng phẫu thuật được mở ra, y tá đi tới nhìn bọn họ hỏi "Ai là người nhà của các cô ấy?""Y tá, là tôi. Các cô ấy sao rồi?" Lý Tường lo lắng hỏi."Các cô ấy đều mất máu quá nhiều, cần phải tiếp máu, tuy là hai cô ấy có nhóm máu giống nhau. Thế nhưng máu dự trữ của chúng tôi chỉ còn một túi nhóm máu A, chuyển máu từ nơi khác sang đây phải mất một tiếng. Chúng tôi không dám đảm bảo một giờ nữa có xảy ra nguy hiểm gì hay không, cho nên các người mau quyết định truyền máu cho ai trước." Y tá hỏi."Cái gì??!" Lý Tường tức giận, căm phẫn hét to"Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại chỉ còn một túi máu? Ai nặng hơn thì truyền cho người đó.""Anh à, tôi nói các cô ấy, cả hai người đều phải truyền máu." Y tá liếc anh một cái."Lý Tường, anh bình tĩnh một chút. Hiện tại anh nổi giận với y tá cũng không được gì. Bây giờ tôi muốn truyền cho Tiếu Tiếu, nhưng Tiếu Tiếu và Phương Thải đều là người yêu của anh. Anh muốn truyền cho ai trước thì cho người đó đi." Thích Vi Vi nói, trong lòng đã có chút khẩn trương, anh ta sẽ lựa chọn như thế nào?Trốn ở phòng bên trong, Đàm Tiếu Tiếu cùng Phương Thải lại càng lo lắng bất an. Lúc này anh lựa chọn ai không phải đơn giản là lưu lại ai sống hay chết, mà chính là lựa chọn xem ai ở trong lòng anh quan trọng nhất."Đừng lo lắng, anh ấy nhất định sẽ chọn cô."Phương Thải cười an ủi, nhưng đầu ngón tay cô cũng lạnh như băng. Mặc dù bản thân đã muốn không để ý kết quả, thế nhưng nếu anh không chọn mình thì không ngờ lòng cũng sẽ thật lạnh."Chị cũng đừng căng thẳng. Nếu anh ấy không chọn tôi, tôi sẽ lựa chọn rời đi, tác thành các người."Đàm Tiếu Tiếu đã quyết tâm, nếu anh ta không thương mình, vậy cô cũng không cần gượng ép."Tiếu Tiếu, có lẽ chúng ta không nên dùng cách này bắt anh ấy lựa chọn. Như vậy thật độc ác. Nếu là cô, cô làm sao lực chọn? Kỳ thật anh ấy đã muốn chọn cô, cô cần gì phải thử anh ấy như vậy." Phương Thải có chút hối hận đã đáp ứng trợ giúp các cô."Nhưng mà chúng ta đã không còn đường lui nữa." Đàm Tiếu Tiếu cũng có chút hối hận. Trò đùa này có phải là quá trớn rồi hay không. Nhưng mà hiện tại muốn đổi ý đã không còn kịp, chỉ có thể tiếp Tường nhìn y tá hỏi "Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao? Tìm người hiến máu có được không?""Không còn kịp rồi. Anh nhanh chóng quyết định cứu người nào trước. Cho dù tìm người hiến máu cũng phải xét nghiệm máu." Y tá thúc giục."Lý Tường, anh đừng dây dưa nữa, mau quyết định đi, anh quan tâm đến tính mạng người nào nhất thì cứu người đó." Thích Vi Vi cũng thúc giục."Tôi..." Lý Tường lưỡng lự, dù sao đó cũng là mạng người. Không được. Không thể vì một câu nói của anh mà định đoạt sống chết của người khác, đó lại là hai người phụ nữ quan trọng của Vi Vi biết rõ anh đang đau đớn. Lựa chọn này đối với anh mà nói thật tàn khốc. Làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể nói cho anh biết chuyện gì cũng đều không xảy ra."Nhanh lên một chút. Anh còn do dự nữa sẽ không kịp." Y tá lại thúc giục một lần nữa."Cứu Tiếu Tiếu trước." Anh nhắm mắt lại, thật đau khổ quyết câu nói làm cho Vi Vi yên tâm, làm cho Tiếu Tiếu tràn ngập xúc động, cũng khiến cho Phương Thải lạnh tâm, có điều cô cũng đã hiểu tá hướng về phía Vi Vi nháy nháy mắt "Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đi trước.""Cảm ơn cô!" Thích Vi Vi nói lời cảm ơn, vở kịch cuối cùng cũng đã hạ Tường ngây ngẩn cả người. Bọn họ sao lại thế này? Cái gì nhiệm vụ hoàn thành???"Tiếu Tiếu, cậu có nghe được không? Sao chưa ra đi!" Thích Vi Vi hướng về phía bên trong hô Tiếu Tiếu đi ra, trên mặt tươi cười mang theo xúc động, Phương Thải ngược lại, gương mặt khó coi, cười như mếu."Các người..." Lý Tường lấy tay chỉ vào các cô, kinh ngạc không nói nên lời. Các cô ấy không phải lái xe bị tai nạn sao???Phương Thải sắc mặt gượng ép nhưng gắng cười giải thích "Tiếu Tiếu muốn biết trong lòng anh rốt cuộc là yêu ai nhất, cho nên mới cùng em diễn vở kịch này. Em cũng mong muốn hai người hạnh phúc nên đã đồng ý. Thực xin lỗi, em không phải cố ý lừa anh."Nghe cô giải thích nguyên nhân, sắc mặt Lý Tường xanh mét phẫn nộ nhìn chằm chằm Đàm Tiếu Tiếu hét to "Loại chuyện này có thể đùa giỡn được sao? Em cho rằng anh lựa chọn em chính là yêu em hơn, em có nghĩ tới cảm nhận của anh không? Em có biết vừa rồi trong lòng anh mâu thuẫn thế nào không? Anh muốn chọn em, thế nhưng nếu Phương Thải có chuyện gì xảy ra, anh suốt đời cũng không thể tha thứ cho mình!"Đàm Tiếu Tiếu bị anh dọa sợ, cô chưa từng thấy anh nổi giận như vậy, nhỏ giọng xin lỗi "Em biết em sai rồi, xin lỗi." Cô đã thấy hối hận khi làm vậy."Xin lỗi có ích sao? Em có biết vừa rồi anh lo lắng thế nào không? Đó là mạng người, không phải dùng yêu hay không yêu để lựa chọn. Cho dù không phải Phương Thải mà là một người xa lạ anh cũng khó mà lựa chọn. Em thật là ấu trĩ, dùng cách thức này để thử anh. Anh nói cho em biết, chúng ta kết thúc. Kết quả như vậy em vừa lòng chưa?" Lý Tường thực sự tức Tiếu Tiếu thấy anh thấy anh thực sự nổi giận, muốn cùng mình chia tay, nước mắt tủi thân như trân châu đua nhau rơi Vi Vi không nghĩ tới anh ta phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đứng trước mặt anh nói "Nếu anh muốn trách thì trách tôi, là tôi bảo Tiếu Tiếu làm vậy."Lý Tường lạnh nhạt nhìn cô "Bây giờ là chủ ý của ai đã không còn quan trọng, quan trọng là các người thật quá đáng.""Tiếu Tiếu cũng bởi vì yêu anh, tha thứ cho cô ấy đi." Phương Thải nhẹ giọng nói."Em không cần nói thay cô ấy. Anh thật không ngờ em có thể đồng ý cùng các cô ấy thực hiện một trò đùa ấu trĩ như vậy." Lý Tường cũng không nghe lời Thải khổ sở rũ mắt xuống, lấy tay thúc thúc vào một bên Tiếu Tiếu nói "Trò đùa này thật sự quá trớn, nếu cô yêu anh ấy, nhanh nhanh nhận sai còn kịp." Nói xong đẩy cô lên trước mặt anh."Tránh ra!" Lý Tường nhìn chằm chằm cô, giọng điệu lạnh như băng."Em... em..." Đàm Tiếu Tiếu muốn giải thích, thế nhưng một chữ cũng không nói được."Em nói gì anh cũng không muốn nghe nữa!" Lý Tường đẩy cô một cái, đầu cũng không quay lại, bước ra thật sự cứ như vậy rời đi sao? Đàm Tiếu Tiếu quýnh lên, buột miệng nói "Anh không cần em, cũng không cần con luôn phải không?""Con?" Phương Thải sửng sốt, Lý Tường cũng ngây ngẩn cả người, xoay người trước mặt cô, đưa tay nắm lấy bả vai cô "Em mới vừa nói cái gì? Con gì??""Con của em, cũng là con của anh." Đàm Tiếu Tiếu nức nở nói."Em mang thai?!" Lý Tường kinh ngạc, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng."Vâng." Cô gật đầu."Vì sao không nói cho anh biết!" Lý Tường dịu dàng nhìn cô, thay cô lau đi nước thấy anh để ý đứa bé như vậy, lúc này Thích Vi Vi mới thở ra, giải thích "Tiếu Tiếu mang thai, thế nhưng cô ấy lại sợ anh không thực sự yêu cô ấy, cho nên do dự không biết có nên nói cho anh biết hay không. Cô ấy cũng không muốn anh bởi vì đứa bé mới yêu cô ấy, cho nên tôi mới đưa ra biện pháp này.""Em..." Lý Tường trừng mắt nhìn Tiếu Tiếu, vừa tức vừa buồn cười, nhưng nghĩ đến trong bụng cô đang mang đứa con của mình, giọng nói dịu đi "Bây giờ em đã biết rõ chưa?!""Vâng, biết rồi." Hiểu được rõ ràng, cô liều mạng gật đầu, lại nói "Nhưng mà, em lo lắng anh tính tình nóng nảy như vậy, em có nên gả cho anh hay không?" Ai bảo anh tức giận với cô."Đàm Tiếu Tiếu, anh có nói muốn lấy em sao? Anh chỉ muốn đứa con của anh." Lời nói như vậy nhưng tay lại ôm cô thật dịu dàng."Đó là con của em, ai nói là của anh!""Em nói lại lần nữa xem!"Nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình ngọt ngào như vậy, Thích Vi Vi cùng Phương Thải thật thức thời rời đi.********************"Cám ơn chị! Thật có lỗi với chị... " Phương pháp này thật sự rất quá đáng, bất kể anh ta chọn ai, hai người đều có một người bị tổn thương. Lúc này Vi Vi rất hối hận bản thân mình đã thiếu cân nhắc."Không có gì, cô không cần tự trách mình. Thực ra tôi cũng rất muốn biết, cho nên mới đồng ý. Có điều tôi cũng đã đoán được kết quả này. Bọn họ có thể hạnh phúc, tôi cũng rất thỏa mãn. Dù sao tôi cũng đã chính tay kết liễu hạnh phúc của mình."Phương Thải rũ mắt xuống. Có một số việc không phải hối hận là có thể xoay chuyển được."Chị là một người tốt. Chị nhất định sẽ hạnh phúc." Thích Vi Vi cầm tay cô, thành tâm chúc phúc."Cảm ơn cô! Chúng ta đều sẽ hạnh phúc." Phương Thải tươi cười với cô.********************Mấy ngày tiếp theo, Thích Vi Vi có chút nhàm chán, cả ngày đều ngồi trước máy tính tìm việc làm, gửi sơ yếu lý lịch, thỉnh thoảng cùng anh Thiên Tứ gặp mặt. Sáng sớm, cô nhận được điện thoại của Uông Hạo Thiên nói chuyện ở Mỹ anh đã xử lý xong, ngày mốt là có thể trở lại Thượng Hải. Thế nhưng, người đến gặp cô không phải là anh mà là Daisy."Nhìn thấy tôi không cần phải kinh ngạc." Trong tiệm cafe, Daisy ngồi đối diện cô, đôi mắt xem ra đã khóc rất nhiều, gương mặt cũng rất tiều tụy."Cô có khỏe không?" Thích Vi Vi biết cô vừa mất đi người thân."Ừm, khá tốt." Daisy gật đầu, chuyển đề tài nói"Tôi hôm nay gặp cô là có chuyện muốn nói cùng cô.""Tôi biết. Cô nói đi." Thích Vi Vi nhìn cô, đây cũng là thời điểm các cô nên nói chuyện."Tôi nghĩ, Hạo Thiên nhất định nói với cô đám cưới của chúng tôi là giả, nhưng mà tôi muốn nói với cô, tôi không nghĩ vậy. Tôi thật sự yêu anh ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy. Tôi cũng biết hai năm nay anh ấy vẫn luôn trở về gặp cô. Tôi cũng nói tôi sẽ không để ý, bởi vì chăm sóc ba nên không quan tâm đến. Hiện tại tôi không muốn Hạo Thiên vất vả như vậy." Daisy nhìn cô nói."Cô muốn nói gì?" Thích Vi Vi có chút không rõ, cô ta rốt cuộc muốn nói với mình cái gì?"Vi Vi, tôi muốn cô chuyển đến sống cùng chúng tôi, như vậy Hạo Thiên sẽ không phải chạy bên này bên kia. Tôi nghĩ chúng ta ba người hợp lại sẽ rất hạnh phúc." Daisy nhìn cô, nói ra mục đích của mình."Cô có biết cô đang nói gì không?" Thích Vi Vi sửng sốt, mình cùng cô ta ở chung một chỗ, vậy chẳng phải mình thành vợ bé?! Không! Cô nhất định không cho phép bản thân sa đọa thành cái dạng này, càng không thể chịu được cuộc sống như vậy, lập tức nói"Tôi không đồng ý.""Cô không đồng ý?! Vậy cô muốn làm sao bây giờ? Hạo Thiên rời khỏi tôi để chọn cô chắc chắn là không có khả năng. Tôi nói cho cô biết, anh ấy đã đồng ý với ba tôi suốt đời sẽ đối tốt với tôi, huống chi, chúng tôi..." Daisy tạm dừng một chút "Chúng tôi đã ở cùng một chỗ."Thích Vi Vi lập tức mở to hai mắt nhìn cô ta. Cô ta nói cái gì? Bọn họ đã ở cùng một chỗ??! Thế nhưng, anh rõ ràng đã nói, anh sẽ không cùng cô ấy ở cùng một chỗ. Tim cô bỗng đau nhức."Đừng kinh ngạc như vậy. Cô thực sự tin lời nói của đàn ông sao? Thời gian ở Mỹ chúng tôi cũng đã trở thành vợ chồng thực sự, vốn muốn có con, nhưng phải chăm sóc ba nên tôi đã từ chối." Sắc mặt Daisy vẫn như được lời nói của cô, Thích Vi Vi như bị một mũi dao nhọn cắm vào ngực, không nhìn thấy máu nhưng thật đau đớn. Sao mình lại ngu ngốc như vậy, bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, làm sao có thể không cùng ở một chỗ, hơn nữa Daisy lại xinh đẹp như vậy. Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng anh??!"Vi Vi, hôm nay tôi tìm cô, Hạo Thiên cũng không biết. Nhưng nếu cô đáp ứng cùng chúng tôi ở chung một chỗ, Hạo Thiên nhất định sẽ rất cao hứng...""Được rồi, Daisy, cô đừng nói nữa. Tôi sẽ không gặp lại anh ấy, cũng sẽ không cùng anh ấy có bất kỳ quan hệ gì nữa." Thích Vi Vi thô bạo ngắt lời cô."Tôi không phải có ý đó, tôi không phải muốn hủy đi quan hệ của cô và Hạo Thiên. Tôi chỉ muốn chúng ta đều có thể hạnh phúc." Daisy giải thích."Hừ." Thích Vi Vi cười khẩy một cái, nhìn chằm chằm cô "Cô thật là ngây thơ. Hai vợ một chồng sẽ hạnh phúc sao? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không làm như vậy, tự tôn của tôi cũng không cho phép. Tôi sẽ rời đi. Tạm biệt." Nói xong cô xoay người bỏ chạy, cô cũng không ở đây nổi thấy cô đau khổ chạy đi, ánh mắt Daisy mang theo áy náy "Xin lỗi, tha lỗi cho tôi..., tôi làm như vậy chỉ vì quá yêu anh Hạo Thiên, tôi không thể mất anh ấy, nhưng mà trong lòng anh ấy chỉ có cô. Kết hôn hai năm cũng chưa từng cùng tôi ở một chỗ, cho nên tôi nhất định phải làm cho cô rời xa anh ấy."Lao ra khỏi quán cafe, điện thoại của Thích Vi Vi liền vang lên. Cô nhìn thấy dãy số của Uông Hạo Thiên liền quát "Uông Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết, chúng ta chia tay. Từ nay về sau đừng gọi điện cho tôi nữa, cũng đừng tìm tôi. Tôi sẽ không gặp lại anh, cũng sẽ không tiếp điện thoại của anh nữa. Tạm biệt!" Nói xong liền tắt vào một gốc cây, cô hung hăng lau nước mắt. Đừng khóc. Không được khóc. Cô phải kiên cường. Cô không phải mình ngày Hạo Thiên bị cô nạt, không hiểu ra sao cả. Từ Mỹ trở về, xử lý xong công việc đã muốn gặp cô, cô lại đột nhiên nổi giận với mình, còn nói cái gì chia tay, lập tức gọi thấy lại là dãy số của anh, Thích Vi Vi lập tức tắt điện thoại. Anh còn tìm mình làm gì! - bỏ con đấy đi!- mẹ à. Con đã nói bao nhiêu lần rồi. Mẹ đừng đối sử với cô ấy như vậy. Coi như là con xin mẹ có được không?. Ngôn Tình Cổ Đại- mẹ nói mày có nghe không?- con không làm được. Con rất yêu cô ấy. Cô ấy là vợ con. Cả đời này con chỉ có cô ấy thôi- ngu ơi là ngu. Bao nhiêu đứa hẳn hoi không lấy. Lại rước ngay một con đĩ về làm vợ. Mày giết tao luôn đi cho rồi. Uổng công tao cho mày ăn học đàng hoàng. Để giờ mày đối sử với tao như vậy phải không? Trời ơi là trời- con xin mẹ đừng dùng lời lẽ nghiệt ngã như vậy với cô ấy. Cô ấy bị người ta hãm hại mà mẹ- mày đi luôn đi. Bênh nó chằm chặp không coi lời tao ra gì. Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữaTôi đứng run rẩy ở góc tường nhìn chồng lầm lũi bước ra khỏi nhà. Từ ngày về làm dâu mẹ chồng tôi luôn mang quá khứ của tôi ra mà đay nghiến, mà xỉ là một đứa trẻ mồ côi. Vừa được vài tuổi thì mất cả bố lẫn mẹ. Một vụ tai nạn giao thông đã vĩnh viễn cướp đi họTôi được chú dì đón về nhà nuôi nấng chăm sóc. Họ đối sử với tôi rất tốt. Đặc biệt là chú. Chú đi đâu chơi về cũng mua quà cho tôi. Hay cho tôi tiền tiêu vặt, mua cho tôi những bộ đồ đắt tiền. Chú cưng chiều tôi hết mực. Cứ cuối tuần chú lại chở tôi đi ăn uống, đi chơi chỗ này chỗ kia. Chú giống như một người bố thứ hai của tôi hay ôm tôi vào lòng mà an ủi. Từ bé tôi đã quen với vòng tay của chú nên lớn lên cũng không hề có chút đề phòng. Chú hay tìm lý do để ở một mình với tôi. Hay động chạm vào cơ thể tôi như xoa lưng hoặc vuốt má. Nhưng tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là hành động quan tâm chú dành cho con tôi làm công nhân nên hầu hết thời gian đều không ở nhà. Chú dì không thể sinh con nên dì cũng coi tôi như bảo vật. Dì sợ tôi không được bằng bạn bằng bè nên dù chú có mua gì cho tôi dì cũng không phản thứ cứ bình lặng, hạnh phúc trôi qua cho đến một ngày khi tôi vừa tròn 16 tuổi. Hôm đấy dì tăng ca ở công ty nên về muộn. Chỉ có mình tôi và chú ở nhà. Chú bảo chú đi nhậu với bạn bè, bảo tôi cứ ăn cơm trước không cần phải đợi. Gần tám giờ thì chú về. Cả người nồng nặc mùi nhi. Chú đau đầu quá. Con đến bóp đầu cho chú một chút được không- dạTôi ngồi xoa đầu cho chú. Thi thoảng chú lại đưa tay lên sờ má nhi đẹp lắmTôi có ý né chánh thì chú bảo- chú thương nhi như con gái. Nhi đừng rời xa chú nhé!- dạ!- À. Chú có chai nước ngọt để trong túi ấy. Nãy chú mua định uống nhưng nghĩ đến con nên chú mang về. Con uống đi- con xin ạTừ bé tôi đã rất thích nước ngọt. Nên đã cầm lấy chai nước uống ngon lành mà không mảy may nghi ngờMột lát sau tôi thấy cả người nóng râm ran, hơi thở có chút mạnh hơn bình thường. Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị một cái gì đó chi phối, tôi không thể làm chủ được hành động của mình mà ôm lấy chú. Chú cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Bàn tay mơn chớn những vùng nhạy cảm khiến tôi càng lúc càng khó rồi chuyện gì đến cũng đến. Người chú mà luôn miệng nói coi tôi như con gái ruột đã cướp đi đời con gái của trở về khi tôi và chú vẫn còn đang ở trên giường. Từ kinh ngạc đến đau đớn tột cùng khi dì nhìn thấy đứa cháu gái mà dì yêu quý đang quấn chặt lấy chồng mình. Dì không biết làm gì chỉ biết gào thét- các người đang làm gì trong nhà tôi vậy hả.? Khốn nạn!Chú vội vàng mặc quần áo quỳ xuống chân dì- em ơi. Không phải như em nghĩ đâu. Anh đi nhậu về say quá nên nó dụ dỗ anh. Nó bảo nó cần tiền để mua quần áo đẹp. Anh xin em. Tại anh quá say nên mất lý chíDì lao đến tát liên tiếp vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi cơn mộng mị. Tôi nhìn trên người mình không một mảnh vải. Nhìn quần áo chú xộc xệch, nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt dì khiến tôi nhớ lại chuyện kinh hoàng đã xảy ra với mình. Tôi vội quỳ xuống chân dì, mong dì tin những điều tôi nói- dì ơi con không biết tại sao nhưng con xin dì hãy tin con. Con không cố ý làm như vậy đâu dì ơi- con đĩ! Cút ra khỏi nhà tao. Từ giờ tao với mày không còn bất kì quan hệ nào nữa. Cút ngay- dì ơi con xin dì. Xin dì hãy tin con. Con không biết là con bị làm sao nữaDì không nghe tôi giải thích. Một mực lôi tôi ra khỏi nhà. Bà con hàng xóm thấy ồn ào chạy qua vây kín xung quanh. Tôi bị ném ra khỏi nhà khi trên người không có nổi một bộ quần áo. Đó là ngày nhục nhã nhất từ khi tôi sinh raMất bố mẹ đã đau đớn. Nhưng chuyện ngày hôm đó còn đau đớn hơn gấp vạn lầnTôi vơ đại manh chiếu rách quấn vào người rồi bỏ chạy. Tôi cứ đi mãi rồi đứng trước dòng sông lúc nào không hay. Trong đêm tối chỉ có một đứa trẻ mất hết hy vọng sống. Từ từ gieo mình xuống làn nước lạnh lúc tôi sắp chìm xuống thì có cảm giác cơ thể được ai đó ôm tôi tỉnh lại thì tôi biết mình được cứu. Không vui cũng không buồn. Khi đối mặt với cửa tử tôi nhận ra đó chính là cái nghiệp mà tôi phải trả. Nếu kiếp này tôi chưa trả xong thì dù có chết đi, thì sang kiếp khác tôi cũng phải gánh lấy- con nhi đâu. Con nhi đâu rồiTôi giật mình quay về với thực tại khi nghe thấy giọng nói the thé của mẹ chồng- dạ thưa mẹ- mày không phải giả ngoan hiền với tao. Mày nói đi. Mày cho con tao ăn bùa mê thuốc lú gì để nó nghe lời mày răm rắp thế hả- mẹ ơi. Con không dám- mày không dám thì ai dám. Loại đĩ như mày đến chồng của dì còn dám dụ dỗ cơ mà- con xin mẹ. Con bị người ta hại mà- câm mồm. Mày không có tư cách xin xỏ tao. Mày còn không bằng cái giẻ rách tao lau nhà vệ sinh đâu. Con tao nó ngu mới lấy mày. Mày không sống yên với tao đâu. Nhớ ngồi thụp xuống nền nhà khóc nức nở. Đau đớn nhất chính là khi bị người mà mình luôn coi là người thân ghét bỏ. Còn tôi, có lẽ bà ấy chưa bao giờ coi tôi là người mấy hôm nay tôi không được ngủ yên giấc. Nhà tôi bán hủ tiếu ngay đầu hẻm. Sáng ba giờ tôi đã phải thức dậy nấu nướng cho kịp bán buổi sáng. Buổi tối phải tranh thủ bán tới khuya cho công nhân họ đi làm tăng ca về. Khi tôi dọn dẹp xong cũng quá nửa tôi là dân văn phòng. Lúc không có dự án gấp gáp thì anh cũng phụ giúp tôi chút việc. Mấy hôm nay anh bận rộn đi sớm về khuya. Thấy anh quá mệt mỏi tôi cũng không muốn anh phải vì tôi mà thêm vất vả. Tôi cứ phải nói dối anh là đã làm xong hết. Rồi khi anh ngủ say tôi lại lén lút ra sau nhà rửa hết mấy chồng mắt chan cơm không biết bao nhiêu lần nhưng tôi cố gắng nuốt xuống. Vì tôi vẫn còn lý do để thấy rằng mình đang hạnh phúc- đó chính là anhQuá mệt mỏi tôi gục xuống, thiếp đi trên nền nhà. một cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến tôi giật mình thức giậy. Người tôi ướt nhẹp vì ca nước mẹ chồng hất vào ngườiTôi từ từ ngồi dậy, sự nhức mỏi toàn thân khiến tôi không thể nào ngồi thẳngBốpChátMắt tôi hoa đi vì hai cái tát quá mạnh, tai ong ong tiếng quát tháo mà tôi lại không thể mở mắt ra nhìn- *** mẹ mày, con đĩ này. Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi á. Con đĩ này, nay mày gan to nhỉ.. bà nói mày không thèm trả lời đúng khôngBốpThêm một cái gì đó ném thẳng vào đầu tôi khiến tôi hoàn toàn gục ngã. Tai ù đi, mắt không thể mở, hơi thở đứt không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt. Anh đang nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi mắt thất thần chứa đầy sự lo lắng. Vừa thấy tôi tỉnh lại anh đã vui mừng reo lên- nhi! Em đã tỉnh rồi. Em có biết anh lo cho em lắm không. Sao em lại nằm ngất đi trên sàn nhà thế. Anh về lấy tài liệu, nếu không, không biết làm sao nữa. Lúc đó em sốt cao lắm biết không. Còn nữa, sao quần áo em lại ướt hết như vậyTôi thều thào nói với chồng vài câu cho chồng yên lòng- anh đừng lo. Tại em hơi mệt thôi. Lần sau em sẽ cẩn thậnChồng tôi nhìn tôi thở dài rồi bảo- thôi anh phải đến công ty luôn đây. Cháo anh để trên bàn, em cố dậy ăn vài miếng. Anh sẽ nhờ mẹ để ý emAnh hôn nhẹ lên trán tôi một cái rồi rời đi. Chỉ còn mình tôi ở lại trong căn phòng trống trải. Không một tiếng động. Không biết là đã mấy giờ, tôi cố gắng ngồi dậy với lấy hộp cháo. Vừa ăn được vài thìa thì có tiếng đạp cửa cùng với tiếng la hét của mẹ- *** mẹ con đĩ. Mày biết giờ là mấy giờ không. Nửa đêm nửa hôm mà mày bắt thân già này rửa chén bát còn mày nằm yên trên giường thế hả. Đồ mất dạy- mẹ ơi. Con đang mệt quá. Để sáng mai con rửa sớm được không mẹ- sớm là bao giờ. 5 giờ là phải đi bán rồi. Còn thời gian nấu nướng nữa, thời gian đâu cho mày con...con- một là mày dậy rửa ngay bây giờ. Còn không tao ném hết cả thau bát vào cái mặt chó màyTôi cố gắng lê từng bước khó nhọc ra sau nhà. Rửa được vài cái mắt tôi bắt đầu mờ dần. Phải mất một thời gian rất lâu tôi mới có thể làm xong. Hai chân tê cứng đến nỗi không thể đứng dậy. Trong một phút mơ hồ tôi nghĩ đến cái chết rồi bật khóc nức nở. Tôi quá mệt mỏi rồi

lấy nhầm chồng tổng tài